Đề bài: Hãy đóng vai ông Hai nhắc lại vụ việc từ lúc ôngnghe tin làng Chợ Dầu theo giặc đến khi nghe tới được tin cải chính.
Bạn đang xem: Đóng vai nhân vật ông hai kể lại truyện ngắn làng
Ôi chiếc làng Dầu của tôi! Vẫn loại phong vị ngọt ngàocủa lúa non đồng nội. Vẫn con phố gạch đá xanh rơn. Khung trời cao thẳm, rộng lớn baola, vương chút nắng và nóng xuống mái đình cổ kính. Tôi đã yêu với yêu biết nhịn nhường nàocái mảnh đất này, vị trí tôi hiện ra và béo lên. Bọn giặc xứng đáng khinh kia đang tànnơi đây. Buôn bản Dầu không còn như ngày tôi yêu cầu rời thôn đi tản cư nữa. Cơ mà giờtrở lại, lòng tôi vẫn thế, vẫn vẹn nguyên không thể thay đổi. Vào tôi tất cả cáigì nao nao siêu lạ. Một cảm giác nhớ nhớ, xen một chút thương, pha đôi sự tựhào. Tôi như vỡ lẽ òa trong niềm hạnh phúc. Niềm hạnh phúc vì thực thụ cái đau đớn củamột ngày xa xôi kia chỉ với là hồi ức, hồi ức ko đẹp cơ mà lại tạo cho conngười ta ghi nhớ mãi cần yếu quên.

Đó là một trong những ngày nắng. Cũng cách đó mấy năm rồi. Cùng tôithì cũng không còn nhớ rõ đến lắm.
Trưa ấy, trời nắng khiếp lắm. Nắng rọi xuống khía cạnh sânsáng lóa. Nắng và nóng như muốn thiêu rụi cả bé người. Gồm mấy tiếng con kê trưa chứa lên eoéo. Tiếng bạn thân ve thì ngân mãi không thôi, óc lòng. Chấm dứt việc, tôi có cả mộtkhoảng thời gian mà nằm nghĩ vẩn vơ. Và cầm cố là tôi lưu giữ về dòng làng Dầu của tôi,nhớ tởm gớm.
Tôi ngóng đứa con gái lớn từng thời điểm một. Ao ước nó vềnhanh cấp tốc để trông công ty trông cửa, để tôi còn được gia công cái bài toán mà tôi vẫnlàm. Một thời điểm sau, nó về. Tôi dặn dò bé vài câu rồi bước vội ra ngoài. Đườngvắng hẳn người qua lại. Trời lồng lộng gió mà lại vẫn không đủ để thổi đi cáinắng lạnh của mùa hè. Nắng cụ này thì bỏ mẹ chúng nó. Tôi nghĩ rồi nói lớn. Cóngười đi ngang qua, ngạc nhiên hỏi lại:
- chúng nó nào?
- Tây ấy chứ còn bọn chúng nó làm sao nữa. Ngồi địa điểm giờbằng ngồi tù.
Nói rồi tôi cách thẳng. Tương tự như thường lệ, tôi ghévào trạm tin tức nghe ngóng tình trạng chiến sự. Biết bao là tin hay. Ruột gantôi cứ như múa cả lên. Vui quá! Nhưng ngoài ra hạnh phúc của con tín đồ thật làbé nhỏ. Ngờ đâu dòng vui vẻ ấy chỉ là một ngày yên gió trước khi giông tố nổilên. Bước thoát khỏi phòng thông tin, tôi rẽ vào dặn vợ vài việc rồi theo lốihuyện cũ mà đi. Tôi tạt qua cửa hàng nước ngồi. Ở đây, gần như tốp fan tản cư dướixuôi lên ngồi đứng lố nhố. Nghe một người bọn bà nói bọn Tây nó vào thôn ChợDầu, nó béo bố, tôi lo lắng, quay phắt lại gắn thêm bắp hỏi:
- Nó… Nó vào làng Dầu hở bác? chũm ta làm thịt được baonhiêu thằng?
- gồm giết được thằng như thế nào đâu. Cả làng chúng nó Việtgian theo Tây còn giết thịt gì nữa!
Giọng người bầy bà the thé, đầy mùi căm giận. Nó nhưgáo nước lạnh tạt thẳng vào phương diện tôi. Tôi bàng hoàng. Trong cổ họng nghẹn ắng lại, damặt cơ rân rân, tưởng như cho không thở được. Khóe mắt cứ đơ giật, các dâythần ghê như tê liệt. Một lúc lâu sau, tôi bắt đầu rặn è cổ è, nuốt cái gì vươngvướng nghỉ ngơi cổ, hỏi lại, giọng lạc hẳn đi:
- Liệu gồm thật không hở bác? tuyệt lại chỉ…
- Thì shop chúng tôi vừa ở dưới đấy lên đây nhưng lại…
Tôi chưa xong xuôi lời thì người ta đã nói. Chấm dứt khoát. Chắcnhư đinh đóng cột. Tôi đờ người. Nhị tai ù ù. Chẳng còn nghe thấy gì cả. Giọngngười tê như lẫn vào vào gió. Tôi trả tiền nước, lảo đảo đứng dậy. Chèm chẹpmiệng, mỉm cười nhạt một tiếng:
- Hà, nắng và nóng gớm, về nào…
Tôi nói cùng với mình nhưng như chẳng nói cùng với ai. Tôi từ bỏ trấnan mình. Lảng ra một địa điểm rồi cách hẳn, không đủ can đảm quay đầu lại nhìn. Tôi cúi gằmmặt xuống cơ mà đi, như mình vừa làm điều nào đấy tội lỗi lắm. Về mang lại nhà, tôi nằmvật ra giường. Bộ hạ như nhũn hẳn ra, khôngcòn sức. Tôi thở dốc. Mấy đứa nhỏ dại len lét đưa nhau ra đầu nhà chơi sậm chơi sụivới nhau.
Nhìn bè cánh con, chẳng hiểu sao nước đôi mắt tôi cứ giàn ra.Mắt mờ đi, nhạt nhòa. Mấy đứa nhở… chúng nó cũng là trẻ em làng Việt gian đấyư? chúng nó cũng bị người ta tốt rúng, hắt hủi đấy ư? Khốn nạn, bởi ấy tuổiđầu… Tôi thế chặt nhì tay, móng đâm vào da thịt, nhức nhói. Tôi rít lên như mộtcon thú bị thương, âu sầu đến tột cùng:
- chúng bay nạp năng lượng miếng cơm hay miếng gì vào mồm cơ mà đilàm cái giống Việt gian ban nước để nhục nhã ráng này.
Tôi bỗng chấm dứt lại, ngờ ngợ. Tôi ghi nhớ lại từng người.Họ toàn những người có tinh thần cả mà. Họ quyết không chịu đựng đi đặt ở lại giữlàng, định bụng một phen thư hùng với vây cánh chúng nó. Gồm đời nào họ chịu đựng nhục nhãmà đi làm việc cái điều cực shock ấy!... Nhưng không! không có lử thì làm sao cókhói? Ai bạn ta đi đặt điều vu oan cho mà làm cho gì? Chao ôi! rất nhục chưa? Cảlàng Việt gian! Rồi trên đây biết sinh sống ra sao? Ai bạn ta chứa? Ai tín đồ ta buônbán mấy?... Tôi cứ bần thần nghĩ ngợi. Phần đa thứ rối tung lên, như tơ vò, một mớbòng bong. Gỡ thế nào cũng không ra được. Thôi thì cắt đi cho nhẹ nợ. Bụng bảodạ, tôi thay nhét mang lại sâu chiếc chuyện đó vào sâu trong cỗ não. Nhưng bên cạnh đó vợtôi cũng biết chuyện đó rồi. Chiều về, bà ấy uể oải, chiếc mặt nặng trĩu như treo chì.Mãi khuya, bà ấy new dám lôi chuyện ấy ra. Vừa nói, hỏa khí vào tôi đã bùnglên. Cố gắng là lặng bặt, nhẫn nhục.
Đêm xuống yên ổn ắng đến lạ. Đêm black như mực, như chỉ trựcđợi tôi nhắm đôi mắt là đã ôm trọn tâm hồn tôi. Tôi vẫn trần trọc chẳng sao ngủđược. Không còn trở mình bên đó lại trở mình mặt kia, thở dài. Bất chợt lặng hẳn đi, tôinghe có tiếng léo xéo nghỉ ngơi gian trên. Tiếng mụ chủ… Mụ nói đồ vật gi vậy? Mụ nói cáigì mà lào xào thế? Trống ngực tôi đập thình thịch. Nín thở, tâm địa như sôilên, tôi lắng tai nghe ra bên ngoài…
Từ ngày hôm ấy, tôi chỉ ru rú một góc nhà, tới cả nhàbác đồ vật cũng không dám sang. Tủi nhục lắm! Tôi còn phương diện mũi nào cơ mà nhìn người tanữa?... Tâm địa tôi dịp nào cũng giống như lửa đốt. Cứ một chỗ đông người túm lại tôi cũngđể ý, năm bảy tiếng cười nói xa xa cũng thom thóp lo sợ, nhoáng nghe thấy mấytiếng Tây, Việt gian… là lại chột dạ. Lủi thủi trong nhà, nin thin thít. Thôilại chuyện ấy rồi! các cụ ông cụ bà đã nói “Ghét của làm sao trời chao của ấy”. Đúng nhưnhũng gì tôi lo sợ, mụ nhà đã đến, ý tứ xua đuổi khéo bọn chúng tôi. Phải rồi! Ai ngườita dại mà lại đi cất lũ buôn bán nước cơ chứ? tất cả đang quay sườn lưng lại cùng với tôi. Thậtđáng sợ! thiệt là tuyệt con đường sống! Biết lấy nhau đi đâu bây giờ? Biết đâu ngườita chứa mái ấm gia đình tôi? Cứ nghĩ, nghĩ cùng nghĩ mãi. đa số ý nghĩ black tối, gớm rợncứ theo đó mà len lỏi vào tâm chí tôi. Từng bước, từng bước một một, bọn chúng thốnglĩnh suy xét của tôi… tuyệt là quay về làng?...
Nước mắt tôi cứ giàn ra. Mặn chát. Về buôn bản ư? Không…Không… Về làng có nghĩa là bỏ chống chiến, bỏ cụ Hồ. Về làng đồng nghĩa tương quan với việcchịu quay trở lại làm quân lính cho thằng Tây. Không thể được! thôn thì yêu. Yêu thương thật!Nhưng xóm theo Tây mất rồi. Thôn đã bội nghịch lại ta thì phải thù.
Tôi bế thằng út, xoa đầu nó, hỏi khẽ:
- Húc kia! Thầy hỏi con nhé, conlà con ai?
- Là con thầy mấy lị bé u.
- thay nhà con ở đâu?
- đơn vị ta nghỉ ngơi làng Chợ Dầu.
- thế con gồm thích về xã mìnhkhông?
Thằng nhỏ nhắn cúi mặt, vân vê gấu áonhư xem xét cái gì đó. Nó nép nguồn vào ngục tôi, khẽ trả lời:
- Có.
Tiếng nó khẽ khàng. Như tiếnglòng của chính bạn dạng thân tôi. Sao tôi vẫn tiếp tục yêu mẫu làng ấy cho thế? Tôilại hỏi:
- Thế bé ủng hộ ai?
- con ủng hộ cụ tp hcm muônnăm!
Mắt thằng bé nhỏ mở to không còn cỡ. Đôi mắt lộng lẫy ấy ánhlên một nụ cười bất tận. Thằng bé nhỏ trả lời kết thúc khoát. Nước đôi mắt tôi lại trào ra,ấm áp.
- Ừ đúng rồi, ủng hộ nạm Hồ nhỏ nhỉ.
Tôi thì thầm với thằng bé. Tôi khắc sâu vào lòng thằngbé mà cũng tương tự tự nhủ cùng với lòng mình, tự minh oan cho bao gồm mình. Dòng lòng bốcon tôi như vậy đấy, có khi nào dám đối kháng sai. Chết thì bị tiêu diệt có bao giờ dám đơnsai.
Xem thêm: Bức Tranh Của Em Gái Tôi Được Kể Theo Ngôi Thứ Mấy, Nhân Vật Chính Trong Truyện Là Ai
Cứ như vậy cho đến ngày hôm ấy. Tôi cảm nhận tin cảichính. Như buông bỏ được gánh nặng trong lòng, tôi download quà cho anh em trẻ. Rồi lật đậtđi khoe với hàng xóm láng giềng. Phải! Phải! buộc phải cho mọi fan cùng biết cáitin ấy chứ. Bộ hạ tôi cứ múa hết cả lên. Điđến đâu tôi cũng hô thật to:
- Tây nó đốt xã tôi rồi. Bên tôi bây chừ chỉ còn lạimột đụn tro đên sì. Ông quản trị làng tôi vừa lên cải chính. Cải thiết yếu cái tinlàng Chợ Dầu cửa hàng chúng tôi Việt gian theo giặc ấy mà. Ra láo! láo lếu hết, chẳng có gìsất. Toàn không nên sự mục đích cả!
Cái bên cháy ấy là dẫn chứng cho câu hỏi làng tôi khôngtheo giặc. Tôi hô hoán như để trút vứt những phiền muộn vừa qua. Đã thật! Ai cũngmừng, cũng vui mang lại tôi…
Tiếng mấy người con léo réo. Thằng út ít kéo tay tôi gọilớn, kéo tôi ra khỏi hồi tưởng. Tôi chú ý quanh. đôi mắt ngân ngấn lệ. Tôi nhấc bổngthằng nhỏ, hôn nó chiếc chụt. Nó mỉm cười khúc khích, tiếng mỉm cười như tung vào gió, nhưmang niềm sung sướng của tôi che phủ lên cả làng mạc Dầu. Tôi gói ghém rất nhiều hồi ứcđó, nhét vào một nơi thiệt sâu rồi vững bước, thẳng về phía trước, trực tiếp về cáilàng của tôi. Còn hồi ức kia, nó chỉ tạo nên tình yêu làng của tôi thêm nồngđượm nhưng mà thôi… Tôi tin rằng, tương lai vẫn tồn tại ở phía trước. Và tôi vẫn gieo hạtở chỗ đây để hạnh phúc nở hoa xứ sở này.