Bạn đang xem bạn dạng rút gọn gàng của tài liệu. Coi và cài đặt ngay phiên bản đầy đủ của tài liệu tại trên đây (93.63 KB, 5 trang )
Bạn đang xem: Kể lại nội dung câu chuyện được ghi trong một bài thơ có tính chất tự sự
Đề bài: K ểl ại n ội dung câu chuy ện được ghitrong m ột bài th ơcó tính ch ất t ựs ự(nh ưL ượm ho ặc Đê m nay bác không ng ủ) theonh ững ngôi k ểkhác nhau (ngôi th ứba ho ặcngôi th ứnh ất).Hướng dẫn lập dàn ýA. Mở bài: Giới thệu (tưởng tượng) về câu chuyện mà em định nhắc (Lượm xuất xắc Đêm nay chưng không ngủ).Lưu ý xác định ngôi kể ngay từ trên đầu (đóng vai nhân vật tín đồ chú hoặc nhân đồ gia dụng anh bộ đội – ngôi thiết bị nhất;đóng vai một người đứng ngoài mẩu truyện để nhắc lại – ngôi thiết bị ba).B. Thân bài:1. Kể lần lượt các chi tiết, những sự kiện ra mắt trong câu chuyện:Ví dụ: với chuyện Lượm, ta theo thứ tự kể:– chi tiết người chú gặp mặt Lượm.– Ấn tượng của người chú về hình dáng và tính bí quyết Lượm.– chi tiết Lượm đi gửi thư.– lượm hi sinh,…2. Quan tâm đến của bạn kể và con fan Lượm hoặc về hồ Chí Minh.C. Kết bài: Tưởng tượng về kết thúc của câu chuyện, ví dụ:– Sau ngày giải phóng, bạn chú trở về viếng thăm mộ Lượm.– Anh lính kế tiếp được đi làm việc cùng Bác.Kể lại nội dung câu chuyện được ghi trong một bàithơ có tính chất tự sự (như “Lượm” hoặc “Đêm nayBác ko ngủ”) theo mọi ngôi nói khác nhau(ngôi thứ tía hoặc ngôi thứ nhất).Trong cuộc sống tôi, phần đa ngày tháng đẹp tuyệt vời nhất là nh ững ngày tôi được sống với chiến đấu kề bên Bác.Những ngày ấy thực thụ đã vướng lại trong tôi nh ững kỷ niệm cần thiết nào quên.Lúc ấy, tôi là một anh quân nhân m ới (ngườ i chiến sĩ khi kia th ường được hotline là đội viên). Đơn vị tôi v ừa m ớihành quân ra chiến trận thì cũng v ừa lúc bác bỏ tr ực tiếp ra chiến tr ường để lãnh đạo tiến quân. Đêm đó Bác
ngủ lại cùng đồng đội ở đối kháng vị. Cùng cũng trong đêm đó, bác bỏ đã để lại trong niềm mến yêu của tôi một ấntượ ng cực nhọc phai.Khoảng vượt nửa tối khi vớ cả anh em chiến sĩ sẽ say s ưa trong giấc ngủ thì thiếu hiểu biết nhiều sao tôi lại bỗngnhiên hốt nhiên thức. Tôi chưa kịp nhổm dậy nhưng đã nhìn thấy khuôn mặt Bác. Bác còn th ức cùng hình nh ưBác chưa hề ngủ. Chưng ngồi trầm ngâm lặng yên bên bếp lửa. Bên cạnh tr ời m ưa đang lác đác r ơi. Tôi nhìndáng Bác, càng chú ý tôi lại càng th ương. Bác đang kh ơi ngọn l ửa. Ng ười thân phụ già tóc bạc đãi đang đốt l ửasưở i nóng cho tôi.Tôi vẫn yên ổn yên và quan sát. Tôi thấy bác đứng dậy. Bác bỏ đi dém lại nh ững miếng chăn một bí quyết nhẹnhàng. Nhìn Bác, tôi m ơ màng nh ư đang nằm trong giấc mộng. Chưng mênh mông quá! Ấm nóng với caoquý quá! Tôi thổn thức và thì thầm hỏi nhỏ:– chưng ơi! bác chưa ngủ! bác bỏ có giá lắm không?Bác trở về nhìn tôi trìu mến:– Chú cứ bài toán ngủ ngon. Ngày mai đi tiến công giặc.Tôi vâng lời chưng nhắm đôi mắt nhưng ko có gì ngủ được. Tôi bồn chồn, nằm và lo bác Ốm. Chiến địchvẫn còn dài và bao trở ngại vẫn mong ngóng phía trướ c.Lần thứ bố tôi tỉnh giấc. Tôi hoảng loạn giật mình khi thấy bác bỏ vẫn ngồi đinh ninh, chòm râu yên phăngphắc. Tôi vội vàng luống cuống:– bác bỏ ơi! Trời chuẩn bị sáng mất rồi, chưng nghỉ đi một lát. Chưng vẫn thanh thanh nh ư lần tr ước:– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc.Bác ngủ không còn ngon vì bác bỏ không thấy an lòng. Tr ời m ưa nh ư vậy không biết những cô chú dân công ănngủ có tác dụng sao. Ở trong rừng mà có mỗi manh áo mồng thì chắc là ướt mất. Bác bỏ thấy bối rối quá. Bácmong sao trời sáng sủa thật mau.Tôi quan sát Bác, lòng tôi ấm cúng và vui sướ ng mênh mông. Đêm ấy, tôi th ức luôn luôn cùng Bác. Tôi cảm thấyhạnh phúc vô cùng bởi vì tôi sẽ nhân ra một điều đường nh ư đã tr làm việc thành chân lý: bác bỏ của họ vĩ đạibởi Bác đã đoạt trọn cuộc sống cho những băn khoăn lo lắng và yêu th ương.Kể lại văn bản một mẩu chuyện đượ c ghi trongmột bài thơ có tính chất tự sự như( lượ m) theongôi sản phẩm nhất?
Đó là hầu hết ngày ở Huế bắt đầu cuộc binh lửa chống thực dân Pháp xâm lược, năm 1947. Tôi lúcbấy tiếng ở tp. Hà nội nhận lệnh nguy cấp về Huế. Trên tuyến đường đi, tôi tình cờ chạm chán một chú bé bỏng giao liên tênLượm, ở sản phẩm Bè. Lượm là 1 trong những chú bé nhỏ có dáng người bé dại nhắn mà nhanh nhẹn. Chú đeo một cái túixinh xinh mặt mình. Chú bao gồm một đôi bàn chân thoăn thoắt và mẫu đầu nghênh nghênh. Vẻ hồn nhiên với vuitươi ấy càng được tôn thêm vị chiếc mũ chào mào đội lệch, với mồm luôn luôn huýt sáo như chú chim chích dancing trênđường vàng.Giữa những ngày tao loạn toàn dân, chhu1 bé liên lạc như làm tăng lên niềm tin trong tâm địa ngườilính bọn chúng tôi. Tranh thủ ph1ut rảnh rỗi rỗi, tôi lại sát hỏi han, nói chuyện với chú. Chú vừa cười vừa nói vớitôi:“Cháu đi liên lạcVui lắm chú àỞ đồn với CáThích hơn ở nhà”Tôi thiệt sự xúc động trước sự vô bốn và hồn nhiên của chú ý bé. Cháu cười cơ mà hai mí híp cả lại, má đỏ nâunhư trái nhân tình quân chín tới… cuộc chiến tranh còn dài, cửa hàng chúng tôi chia tay nhau, mỗi cá nhân đều quyết chổ chính giữa làmtròn trách nhiệm của mình. Tôi quyến luyến nhình theo bóng lặt xa dần mà lại lòng thầm mong chạm chán lại cháutrong ngày khải trả ca chiến thắng.Nhưng chiến tranh vẫn chứa được nhiều tàn nhẫn. Vào một trong những ngày tháng sáu, tất cả giao liên lấy tin đến, tôi bànghoàng được tin Lượm đang hi sinh! đôi mắt tôi nhoà theo lời nói của fan liên lạc…“Lượm hi sinh khi đang có tác dụng nhiệm vụ. Cháu bị một viên đạn địch bắn tỉa. Nhìn cháu nằm trên lúa, tay cònnắm chặt bông, lá thư đề “Thượng khẩn” còn phía trong cái xắc… mọi người không nỗ lực được nướcmắt…”Cổ họng tôi nghẹn lại, hình ảnh yêu yêu đương ngày nào của con cháu hiện lên rõ mồn một:“Chú nhỏ bé loắt choắtCái xắc xinh xinhCái chân thoăn thoắtCái đầu nghênh nghênhCa lô nhóm lệch
Mồm huýt sáo vangNhư con chim chíchNhảy trên tuyến đường vàng”… Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt còn đẫm trên mi…Giấc mơ trôi qua mà lại lòng tôi mãi còn bồi hồi xúc động. Khói lửa chiến tranh đã tắt hẳn thọ rồi. Lớp trênchúng tôi đang sống và làm việc những ngày tháng thanh bình và nói theo cách khác là đầy đủ, sung túc. Tất cả là do phụ vương mẹđã ko quản công trạng chăm chút, nhưng tất yêu không nói đến sự hi sinh to lớn của rất nhiều ngườianh hùng, trong các số ấy có lượm – chú giao liên trái cảm!Hãy ngủ lặng Lượm ơi! cửa hàng chúng tôi xin hẹn sẽ nỗ lực học thật xuất sắc để cất giữ và xây dựng đất nước này.Giữa phần lớn ngày tháng thanh bình, trang viết của tôi thay nén hương thơm, xin được tri ân các ngườianh hùng vị quốc vong thân…Kể lại nội dung bài thơ Đêm nay chưng không ngủcủa Minh Huệ thành một mẩu chuyện theo nhữngngôi kể khác biệt (ngôi thứ bố hoặc ngôi lắp thêm nhất).Mùa thu năm 1950, Đảng và chính phủ nước nhà ta ra quyết định m làm việc chiến dịch Cao – Bắc – lạng ta (còn hotline là chiếndịch Biên giới) nhằm mục tiêu phá đổ vỡ phòng tuyến vây hãm căn cứ Việt Bắc của th ực dân Pháp, m ở con đường liênlạc thân nướ c ta với các nướ c bạn bè như Trung Quốc, Liên Xô… Quân ta sẵn sàng l ực l ượng t ương đốikĩ, bao gồm sự phối hợp ngặt nghèo trên những chiến tr ường nhằm giành thắng l ợi.Trướ c lúc chiến dịch mở màn, bác đến thăm một đơn vị bộ đội cùng nghỉ lại n ơi trú quân. Đêm m ưa, tr ờilạnh, chiến sĩ ngủ quây quần mặt Bác. Riêng bác bỏ không ngủ. Ng ười ngồi mặt đống l ửa, nhì tay bó gối,đôi đôi mắt trầm ngâm, phần đa vết nhăn như sâu rộng trên vầng trán rộng.Đêm đang khuya. Cảnh vật chìm trong bóng tối. Thỉnh phảng phất văng vẳng nơi nào đó tiếng vỗ cánh của chủng loại chimăn đêm. Giờ mưa rơi tí bóc tách trên mái lán. Đồng đội của tôi đang ngủ say sau đó 1 ngày hành binh vấtvả. Tôi trở mình, quay mặt về phía đông l ửa và lặng lẽ âm thầm nhìn bác – ng ười cha già nâng niu của quân độivà dân chúng Việt Nam. Bác kh ơi cho bếp l ửa cháy bùng lên, h ơi nóng toả khắp căn lều dã chiến. Rồi Bácđi dém chăn đến từng chiến sĩ. Bác coi trọng giấc ngủ của cục đội phải nhón chân khôn xiết nhẹ nhàng, nỗ lực gắngkhông tạo ra tiếng động. Bác niềm nở săn sóc những chiến sĩ, không khác gì bà mẹ hiền th ương yêu lo lắng
cho bầy con.Tôi dõi theo từng động tác của bác mà trong tâm địa trào lên tình cảm yêu th ương và hàm ơn vô hạn. Ánh l ửabập bùng in bóng bác lồng lộng bên trên vách n ứa đối kháng sơ. Tình th ương của chưng đã s ưởi nóng trái tim chiến sĩtrướ c giờ ra trận. Tôi cảm xúc mình như được bịt ch ở trong tình th ương bao la, nồng đượm ấy. Lòngtôi bồi hồi, xao xuyến một niềm xúc động. Tôi rỉ tai hỏi nhỏ:– Thưa Bác, sao bác chưa ngủ ạ? chưng có lạnh lắm không?Bác ko trả lời câu hỏi của tôi mà đon đả khuyên nhủ:– Chú cứ việc ngủ ngon, để lấy sức ngày mai tấn công giặc!Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt mà lại lòng vẫn thấp thỏm ko yên. Nh ững đồng chí trẻ shop chúng tôi s ức dài vairộng, còn bác bỏ vừa yếu lại vừa cao tuổi.Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua. Trời đang chuyển dần về sáng. Lần th ứ tía th ức dậy, tôi giật mình thấyBác vẫn ngồi lặng như pho tượng, đôi mắt trĩu nặng suy tứ đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng. Tất yêu đànhlòng, tôi bèn lên tiếng:– Thưa Bác! Xin chưng chợp mắt một chút cho khỏe khoắn ạ!Bác cất giọng trầm nóng bảo tôi:Cháu chớ bận tâm! chưng không thể yên ổn lòng mà lại ngủ. Trời thì m ưa lạnh núm này, dân công ngủ ngoàirừng, tránh sao cho khỏi ướ t?! bác bỏ nóng ruột lắm, chỉ muốn tr ời mau sáng!Nghe bác bỏ nói, tôi càng hiểu tình th ương của Ng ười sâu nặng, bao la biết ch ừng nào! bác lo mang lại chiến s ĩ,dân công, cũng chính là lo đến chiến dịch, đến cuộc chống chiến buồn bã mà gan dạ của toàn dân. Tìnhthươ ng ấy che phủ lên tổ quốc và dân tộc.Sung sướ ng với tự hào biết bao, tôi được gia công ng ười chiến sĩ chiên đấu d ưới ngọn c ờ vinh quang quẻ củaĐảng, của Bác! bác bỏ đã khơi dậy vào tôi tình đồng đội, tình kẻ thống trị đẹp đẽ và cao quý. Ko đành lòngngủ yên ổn trong chăn ấm, bên bếp lửa hồng, khi nh ững đồng đội của chính mình còn yêu cầu chịu bao gian khổ, tôithức luôn cùng Bác. Dườ ng như hiểu được lòng tôi, nh ững ngọn l ửa hồng cũng khiêu vũ múa reo vui vàcàng thêm rực sáng.








Xem thêm: Vì Sao Loài Ưu Thế Đóng Vai Trò Quan Trọng Trong Quần Xã ? Vì Sao Loài Ưu Thế Đóng Vai Trò Quan
